Tôi muốn tập thể dục, nhưng…

  • Không bao giờ tập được quá một tháng. Thậm chí 1 tuần? Hoặc thậm chí… 2 ngày?
  • Không thể vượt qua được cái ranh giới mỏng manh của sự lười. Biết rằng chỉ cần vượt được cái lười đó, chỉ cần bắt đầu thôi, là có thể tập được rồi. Mà ko được!
  • Luôn luôn trì hoãn, lâu nhất có thể! Từ cái ngày có dự định, vèo cái đã 3 năm!
  • Tập hùng hục trong 2-3 tháng, cứ tưởng thói quen đã được hình thành và duy trì, nhưng không… Bỗng nhiên một ngày muốn lười ngang, từ đó thì không còn gì đó nữa.

Có vẻ như đây là câu chuyện không chỉ của riêng ai. Mình cũng y chang. Không nhờ “quan hệ” làm sao qua được mấy môn thể dục, thể thao suốt thời đi học. Cứ hễ tập gì là lại thấy mẹ đứng nói: “Để xem được bao lâu” =)) Mới chỉ đầu năm nay thôi, mình có đủ cái list bên trên =))

Thế nhưng bây giờ mình khác rồi!

Xin phép không được flex bụng như dân anh chị, vì cái bụng mình nó cũng chỉ tem tém lại thôi chứ hổng có múi nào ra múi nấy. Nhưng mình xin được flex cái sự TỰ TIN rằng mình đã tạo được một THÓI QUEN BỀN VỮNG mới, đó là tập thể dục. Đến nỗi, mình tin là nó gần giống như cái việc mình ăn cơm, uống nước hàng ngày vậy đó. Kể từ lúc bắt đầu, đến nay mình đã tập được 8 tháng. Không tập liền 2 ngày là thấy hơi… ngứa ngứa. Quan trọng là nỗi sợ hãi một ngày nào đó bỗng lười ngang rồi không tập nữa được giảm từ 1000% xuống còn 10%.

Các bạn khen mình đi để mình nói bí kíp xương má.u (không khơi khơi hời hợt cảm giác ai cũng biết như trên gu gồ đâu) cho mà tham khảo hihi.

1. Hãy cảnh giác với quyết tâm!

Bạn thử nghĩ mà xem, ăn cơm, đi ngủ mình có cần quyết tâm không? Mà dù ít dù nhiều ngày nào cũng phải làm một tí mới yên.

Quyết tâm là dành cho những cái gì cần diễn ra trong một thời gian ngắn tập trung và gặt hái thành quả. Có ai mà hừng hực được quanh năm suốt tháng, hừng hực cả đời? Có mà đứt hơi.

Thử ngẫm lại mà xem có phải cái lúc mà bạn quyết tâm tập thể dục ấy nó cũng chỉ được 2 ngày, 1 tuần, vài ba tháng không?

Vậy nên hãy cảnh giác với sự quyết tâm. Bạn mà quyết tâm là phải check xem mình có đang chuẩn bị tâm thế cho sự tuột dốc kết thúc sau giai đoạn quyết tâm ngắn hạn không nhé.

Mà trên đời này nếu quan sát sẽ thấy cái gì càng tự nhiên, thậm chí đến một cách không mong đợi, chẳng quyết tâm… lại là những thứ thành công nhất, là thứ người ta theo đuổi lâu dài nhất.

Có lẽ bạn nên thử một lần… coi nhẹ việc tập này đi. Giống như bạn thậm chí chả để ý đến hơi thở nhưng bạn vẫn thở đều đặn (nếu bạn còn sống, không bệnh liên quan). Chẳng cần phải quyết tâm gì hết. Chẳng cần phải chọn ngày hoàng đạo để bắt đầu. Càng coi đó là việc to tát, càng lo lắng, càng dễ từ bỏ. Nào, hãy hít một hơi và thở ra một cái. Buông cái “quyết tâm” ra.

2. Bạn đã sẵn sàng chưa?

Nếu bên trên mình bảo bạn đừng coi việc tập là việc to tát. Thì ở đây mình lại nói có vẻ hơi ngược tí.

Là bạn hãy một lần xác định Ý NGHĨA THỰC SỰ của việc tập thể dục đối với bản thân. Nhìn xem liệu có painpoint nào ẩn dưới hay không? Nhìn xem bạn có THỰC SỰ cần tập thể dục hay không.

Đôi khi người ta chỉ biết khơi khơi là tập thể dục thì tốt cho mình đấy, vì ai cũng bảo thế. Nhưng thử cảm nghiệm vào cái thân mình thì không thực sự có cảm xúc gì. Cứ sống như hiện tại cũng vẫn được rồi. Chả sao.

Giống như kiểu bố mẹ khi đã ở tuối 40-50, suốt ngày giục mấy đứa mười tám đôi mươi hùng hục như trâu húc là đi tập đi. Nó có cần đâu.

Hoặc chính bạn, dù mồm bảo là tôi biết là tôi yếu, tôi muốn tập để cải thiện, nhưng thực ra bạn sống Quen với cái yếu đấy rồi. Bạn vẫn chọn nó.

Đôi khi Muốn và Sẵn sàng nó khác nhau. Bạn muốn đấy. Nhưng bạn đã sẵn sàng chưa? Sẵn sàng bước ra khỏi cái kén cũ hay chưa? Điều này chắc nó cũng na ná từ Duyên trong đạo Phật.

3. Bạn cần sự trợ giúp hơn bạn tưởng.

Cho mình hỏi nhé, tại sao 30 năm cuộc đời không hình thành được một thói quen mà cả loài người công nhận là tốt, mà bạn không Dám cho phép mình có được sự giúp đỡ hữu ích?

Một là vẫn vì bạn chưa sẵn sàng thay đổi. Hai là bạn không tưởng.

Ta cứ luôn Tưởng là ta sẽ chỉ cần sự trợ giúp trong những chuyện lớn lao cơ. Chuyện “cỏn con” như này giúp mới chả đỡ cái gì?

Nhưng ví dụ như bạn đã xác định là mình gặp khó trong lúc “bắt đầu”. Tại sao trong những ngày đầu, trong thời gian chạy đà ban đầu, bạn không tìm một người bạn đồng hành? Một nhóm chị em? Nếu họ vẫn không đủ khả năng để nâng đỡ bạn, tại sao bạn không reach out một health coach, hoặc một người khai vấn để đồng hành?

Hoặc giả như những pattern mà bạn thấy quá quen như: Bắt đầu được nhưng không bao giờ duy trì được lâu dài. Và không chỉ việc tập thể dục, mà 1000 việc khác bạn đều không thể kiên trì lâu dài. Tại sao? Đã bao giờ bạn đặt câu hỏi và tìm câu trả lời chưa? Nếu không tự mình làm được, cũng hãy cho phép mình có sự trợ giúp từ nhiều nguồn lực khác nhau.

Bước trên hành trình tập tành và đồng hành với một người khai vấn, mình đã có thể thường xuyên nhìn thấy và giải quyết được những mô thức trong quá khứ nhiều hơn mình tưởng.

Ví dụ: Mình Không Hề biết ghi nhận bản thân; Mình có nhu cầu phủ nhận mọi nỗ lực chỉ dựa vào kết quả; Mình chẳng bao giờ nhìn lại; Mình lúc nào cũng đặt kỳ vọng cao ngất ngưởng với mong cầu sự hoàn hảo; Mình không yêu bản thân như mình nghĩ; hay những bài học về cuộc đời mà mình phải học như: Biết nhận biết đâu là lúc burnout để dừng lại nghỉ, Nhận biết ưu tiên bản thân mình, Lắng nghe nhu cầu của bản thân… Vân vân và mây mây.

Có lẽ bạn cần sự trợ giúp hơn bạn tưởng.

Bài này vì rất là dài, nên được chia làm hai phần. Mời các bạn đọc phần cuối ở đây nhé!