Ở trường của Gạo, các bạn nhỏ sẽ được cô giáo đón ở cổng trường rồi lên lớp cùng cô. Nhưng gần một năm qua, Gạo vẫn là một trong những trường hợp cá biệt bền bỉ đòi mẹ bế lên tận lớp, không thì mếu máo không chịu. Mặc cho mẹ nói, cô thuyết phục.

Thế mà bỗng dưng một buổi sáng đẹp trời nọ, anh đồng ý tự lên lớp, dù không có cô Tép hay cả ông Mạnh dẫn lên. Lớp anh thì ở tận trên tầng 2, phải đi qua bàn trà, khu vực thư viện, leo thêm cầu thang mới tới.

Tạm biệt anh mà cả bố và mẹ… lo quắn quýt. Còn bảo nhau hay là lén đi theo sau nhìn trộm tí, rồi còn nhắn tin cho cô các kiểu, thậm chí sợ là đường dài thế kia đi được nửa đường sẽ có đứa ngồi khóc. Haha. Có lẽ nỗi lo của ông bố bà mẹ nào cũng kiểu như thế. Người ta nói “nuôi con rồi mới biết lòng cha mẹ” quả thực cũng không sai. Cái sự lo lắng của ba mẹ khi xưa mà từng khiến mình cảm thấy bị bó hẹp, thắt chặt, khó thở… bỗng nhiên trở nên dễ hiểu, dễ cảm hơn.

Rồi xong, cô giáo của Gạo update cho bố mẹ là anh vui vẻ tự tin lắm, lên đến nơi khoe các cô rõ to: “Con tự lên Một Mình đấy, không cần bố không cần mẹ cô ạ!” Xong cô nhắn mẹ:

“Hãy tin ở con ạ, Con lớn rùi đó.”

Cô nhắn câu đó xong mà mình thấy rưng rưng thổn thức.

Bốn chữ “hãy tin ở con” như gõ thẳng vào tim mình. Gọi lên cả một chút tiếc nuối cho tuổi thơ đã qua của chính mình, gọi lên cả một quãng “chật vật” đi tìm lại niềm tin bên trong. Gọi lên cả sự xúc động vì biết rằng mình đang làm đúng, mình đang cố gắng biết bao để trao cho con những gì mình cho là tốt nhất.

Phải, mình phải tin chứ. Phải trao cho con niềm tin mà con xứng đáng được nhận. Kể cả khi con mới chỉ là một em bé chưa đầy bốn tuổi. Hay thậm chí cả khi con còn là một em bé sơ sinh.

Khi con sinh ra, hạch hạnh nhân của người mẹ được kích hoạt mạnh mẽ, để họ luôn trong trạng thái “alert” – báo động, là để họ bảo vệ con non khỏi những hiểm nguy. Nhưng không phải lúc nào thế giới cũng là hiểm nguy. Và có những lúc ta phải bảo vệ con một cách kín đáo, chừa chỗ cho sự tự tin được nảy mầm.

Mình luôn dặn mình: phải chậm lại, ôm ấp trấn an những nỗi sợ trong mình, và đặt niềm tin vào con.

Bởi niềm tin mà mình trao cho con lúc này, sẽ là thứ niềm tin đi theo con mãi mãi về sau khi con lớn.

Có những người trưởng thành, mãi không thể “tin vào chính mình”, chỉ vì một thời thơ ấu không được tin. Họ cứ mãi là một đứa trẻ không lớn, không chỉ trong lòng ba mẹ, mà còn trong cả tâm thức của chính họ. Như chính mình đã từng.

Ta phải dành phần nhiều thời gian trong cuộc đời đạt được những thành tựu to tát, phải có được sự ngưỡng mộ và công nhận từ người khác… thì mới “tạm” yên tâm về mình.

Nhưng rồi đến một lúc nào đó, có thể ta sẽ lại chênh vênh, trống vắng.

Nếu bạn có con, hãy tin ở con, tin vào tiến trình của riêng con. (Như cách mình đã bế con lên lớp trong suốt một năm.)
Nếu bạn có con, hãy làm việc với nỗi bất an của mình, rộng mở, tìm tòi, học hỏi, khéo léo dưỡng nuôi.
Nếu bạn đã từng là một đứa con không được trao niềm tin, có lẽ một lúc nào đó, bạn cần quay vào bên trong, thay vì chỉ nhất nhất hướng ra bên ngoài.
Nếu bạn đã từng là một đứa con không được trao niềm tin, có lẽ một lúc nào đó, bạn cũng sẽ thương cho niềm thương của ba của mẹ.

Time doesn’t heal, it’s Love that heals.

———
P.S: Các bạn ơi hãy cho mình biết, các bạn thích gì ở những bài viết của mình? Những gì các bạn nghĩ là mình có thể làm tốt hơn nữa? Và những gì các bạn muốn mình viết dành tặng các bạn? Nếu có thể, mình sẽ viết và upgrade chốn nhỏ xinh này, nên hãy cho mình biết nhé.

Chúc các bạn buổi sáng tĩnh lặng an lành </3