Nếu đang ở trong khó khăn và chán nản, hãy chấp nhận và kiên trì bước. Cần thêm chút nắng, mưa của trời, đôi khi cùng bàn tay hỗ trợ săn sóc. Từng bước một, như một hạt mầm từ từ phá đất trồi lên. Tất cả mọi người ngoài kia cũng không ai né tránh được quy luật tự nhiên này. Khi đã rơi vào, chỉ có cách bước tiếp.

Và hãy tin rằng, biết rằng, để ý thật kĩ để tin rằng: mình vẫn đang được bao bọc trong nhiều tình yêu. Vẫn có những cánh tay sẵn sàng dang ra mỗi khi mình cần. Vẫn có những ánh mắt luôn lặng lẽ dõi theo âm thầm ủng hộ. Dù bạn có “biết” hay không, dù bạn đã lãng quên. Vẫn có những kết nối dù lỏng lẻo hay mạnh mẽ tồn tại, chờ bạn kéo lại gần, trao cho bạn một cái ôm: “I feel you”.

Thời gian không thể chữa lành được vết thương, chính tình yêu là thứ có thể. Sức mạnh của trái tim là thứ sẽ dìu bạn đi qua khó khăn và chán nản. Hãy cố gắng đừng co quắp chật vật một mình. Hãy dang mở, hãy chìa tay. Hãy hướng mắt ra ngoài. Từng chút một. Rồi tất cả cũng sẽ qua.

Còn nếu đang được ở một đoạn thảnh thơi, đừng quên vun bồi những năng lực có thể giúp mình Trụ Vững. Để dành có lúc dùng đến. Hoặc không cần đợi tới lúc, ta cũng có thể tận hưởng một ta rất khác so với xưa.

Khi Trụ Vững, ta không quên rằng ta đang được may mắn. Khi Trụ Vững, ta không bị cuốn đi nhanh chóng lao vào một vòng xoắn chật vật mới. Khi Trụ Vững, ta thực sự “cảm thấy” cuộc sống. Khi Trụ Vững, ta “sống” một cách sinh động nhất.

Khó khăn nhất định sẽ xuất hiện, chán nản là một phần tất yếu. Bạn đã “đi qua” chưa? Và đã “trang bị” được gì cho mình?