Hi vọng của bạn trong thời gian tới là gì?

Có những thời điểm, hi vọng của mình là một sự nghiệp thành công rực rỡ.

Có những thời điểm, hi vọng của mình là có một người mentor tốt.

những thời điểm, như lúc này, hi vọng của mình chỉ đơn giản là được vui vẻ, sống động và được vô tri.

Ước muốn được “vô tri” có lẽ không hề lạ.

Em A từng kể với mình là em ước gì em… học thật dốt ngay từ đầu. Đừng giỏi nữa, để hai mươi năm cuộc đời đỡ phải chạy đua vì ai cũng kì vọng, ai cũng đặt ước mơ lên vai em.

Hoặc em B, từng muốn được ngừng cố gắng, bởi em đã quá sức mệt mỏi với peer pressure, với cái đồng hồ tuổi tác đang điểm.

Nhưng một tiếng nói khác nho nhỏ dường như ở sẵn đó, bảo rằng: Không được, không được sống đời vô tri, chuyện này mình không lo thì ai lo. Đó là trách nhiệm của mình. Học giỏi cũng tốt mà, tốt hơn cho mình, cho tương lai của mình. Mình vẫn phải cố gắng lên. Mình mà không cố gắng thì sẽ tụt lại.

Người ta chỉ toàn bảo “keep trying”, chứ làm gì có ai bảo “stop trying”?

Tiếng nói đó biến ước muốn được “vô tri”, được “ngừng cố gắng” của ta thành một câu chuyện cười. Ta vừa nói vừa cười như thể ước muốn đó là một chuyện… hoang đường.

Nhưng mình thì lại thấy đó chẳng phải chuyện hoang đường. Còn chúng ta, ở một góc độ nào đó, thật là đáng thương. Lúc nào ta cũng SỢ rằng vô tri thì sẽ xảy ra chuyện abc, rằng ta mà ngừng cố gắng thì sẽ xyz. Nhưng:

Bạn đã bao giờ TỪNG Ngừng Cố Gắng chưa?

Bạn đã bao giờ TỪNG Ngừng Nghĩ Ngợi toan tính chưa?

Nếu chưa làm thử, sao cứ phải SỢ?

Nhu cầu được trống rỗng đầu óc, nhu cầu được ngừng chạy theo một thứ mục tiêu, tương lai nào đó – là một nhu cầu hoàn toàn chính đáng kia mà.

Bạn sợ nhất rằng khi bạn ngừng cố gắng, bạn sẽ tụt lại, sẽ là một phiên bản kém cỏi mà bạn ghét ở bản thân.

Nhưng tin mình đi, người chưa từng ngừng cố gắng như bạn, sẽ chẳng thể ngừng cố gắng được mãi đâu mà.

Hãy “cho phép” mình, một buổi tối, một buổi chiều, một ngày mỗi tuần; một vài phút, một vài giờ mỗi ngày. Hoặc thậm chí nghỉ đến khi nào bạn muốn. Nghỉ thật sâu. Buông thật lâu. Xem đến tận cùng đó là cái gì. Thấy được cái tận cùng đó biết đâu bạn lại có động lực lớn chưa từng có để bật trở lại?

Hãy thực sự cho phép mình “ngừng cố gắng”.