Người ta thường bảo là, hãy thực hành lòng biết ơn. Đó là một thứ kì diệu thậm chí có thể đẩy lui được trầm cảm. Nhưng cách thực hành đúng, thì liệu bạn đã biết cách?

Nhà hết trứng phải đi mua trứng ăn tạm, mà hàng nông sản sạch hay mua người ta không bán lẻ nên phải rủ hội chị em mua chung. Xong đi ship ship, bày đặt freeship đồ. Ship xong xuôi cho nhà Sóc, Đậu; trên đường về từ nhà Sồi, bỗng thong thả nhìn lên bầu trời thấy những đám mây màu hồng.

Mình bảo Gạo dừng lại:

– Gạo ơi con ngắm bầu trời đi. Con có thấy những đám mây màu hồng không?

– Có.

Đẹp nhỉ con nhỉ?

– Vâng đẹp.

Xin các cô bác đọc đến đây hãy hình dung ra một em bé với giọng thỏ thẻ đáng yêu hết nấc đang trầm trồ trước thiên nhiên, chứ đừng hình dung ra cái giọng nhàn nhạt trả lời zô cảm cho xong=))) Sự thật là em bé đáng yêu. Mẹ chỉ cảnh báo trước không một số cô bác vui tính lại hiểu lầm từ một câu chuyện đíp đồ sang một câu chuyện cảm lạnh=))

Câu chuyện đíp ở đây là, vào cái giây phút mình ngước lên bầu trời ấy, bỗng nhiên rất nhiều sự biết ơn dâng trào.

Biết ơn vì mình có thể thong thả vào những phút nhập nhoạng này khi những người khác có lẽ đang phải vùi mình trong bếp nấu nướng (còn mình thì chồng nấu để hai mẹ con đi ship trứng) hoặc nhích từng bước giữa đường khói bụi.

Biết ơn vì mình có thật nhiều thời gian dành cho em bé yêu, đọc thật nhiều sách, học hỏi không ngừng để cho em bé một tuổi thơ tươi đẹp, một gia đình ấm êm.

Biết ơn vì không chỉ lúc này, mà lúc trước, khi còn học ở Bé Thơ, hai mẹ con cũng dậy sớm thong thả ngồi ngắm trời mây chờ xe đón đến trường.

Biết ơn vì bầu trời thật xanh, đám mây thật hồng.

Biết ơn vì bên cạnh mình có một em bé có chính kiến nhưng cũng rất hiểu chuyện, có “đanh đá” nhưng cũng dịu dàng tình cảm lịm tim.

Người ta thường bảo là, hãy thực hành lòng biết ơn. Đó là một thứ kì diệu thậm chí có thể đẩy lui được trầm cảm. Nhưng cũng đừng ép mình phải biết ơn nếu mình không thực sự cảm thấy nó. Có một thời gian ngày nào mình cũng viết những điều mình biết ơn trong ngày, nhưng có những ngày mình phát hiện ra mình chỉ viết để cho đủ số lượng, cũng có một cuốn sổ biết ơn bạn tặng mà viết được vài trang rồi phủ bụi. Sau này nhìn lại, mình mới phát hiện ra, bên trong mình là một mớ hổ lốn, những thứ nặng nề khác đang chen chúc chờ đợi được “thoát” ra trước tiên. Những lúc như thế, làm gì còn chỗ cho lòng biết ơn?

Bởi vậy mà tôn trọng tiến trình của chính mình, tin tưởng vào thứ tự sắp đặt của tạo hoá, chuyện gì đến trước là bởi nó cần đến trước, chuyện gì chưa được nghĩa là nó phải ở sau. Có khách hàng đến với mình mà bởi đã trải qua nên mình nhìn thấy rõ “cái kết”, thấy rõ con đường mà họ cần đi rồi đó. Nhưng mình buộc phải để họ đi thật chậm theo tốc độ riêng của họ, theo sự “tiến hoá” riêng của họ. Mình không thể nào vào cái lúc mà sự phẫn nộ vẫn đang muốn trào ra chưa dứt, lại bảo họ: hãy nhìn lại xem bạn cần quay vào suy xét xem mấu chốt có phải nằm ở chính bạn chứ không phải người khác hay không? Không. Nói vậy đứa hiền thì nó ậm ừ vâng ạ xong đêm về nằm khóc, đứa đanh đá nó thôi chia tay chị em mình không hợp nhau (đứa cứng lắm may ra mới ở lại).

Cái gì đến, hãy quan sát, hãy ghi nhận, hãy cho phép cho bằng hết trước tiên. Một mình mình làm thấy gì khó quá thì nhờ đến người khác, người thân, bạn bè,… Bất cái gì mà làm với cái tâm gượng ép là cần phải chậm lại xí xiu. Sống ở đời, biết chill là quan trọng nhất phải không các mình?

Bây giờ mình chỉ biết ơn khi nào mình có thể.

Có thể là hình ảnh về đám mây và nhà chọc trời