Bình thường khi ăn tối, Gạo sẽ ngồi ở ghế ăn của mình, ăn xong bữa mới xuống ghế đi chơi. Hôm đó, ảnh ăn rất lâu, mẹ thì ăn xong nhanh vèo vèo nên rảnh quá vừa đút cho anh ăn vừa ôm điện thoại. Xong còn mấy miếng cuối thì ảnh trèo ra khỏi ghế lúc nào mẹ cũng chả biết. Thế là mẹ đang say mê bỗng nhiên ngẩng mặt lên cau có:

– Gạo, sao con lại ra khỏi ghế ăn để đi chơi? Phải ăn xong rồi mới được ra chứ. Mẹ đã nói bao lần rồi. Con vừa đi chơi vừa ăn như thế nên mãi mới không ăn xong đấy.

– Mẹ, mẹ đừng có nói như thế. Mẹ nói chuyện không lịch sự với con rồi đấy.

– Mẹ nói chuyện hết sức lịch sự với con mà! (Ok fine tui đâu có quát la gì tui chỉ “nhắc nhở” thôi). Mẹ nói đúng mà? (Ok fine đúng quá đúng, sai chỗ nào đâu?)

– Mẹ nói chuyện không lịch sự! mặt hậm hực ấm ức

– Thế như thế nào là lịch sự?

– Phải tôn trọng chứ.

– … Im lặng (Đến đây mẹ hơi xịt keo rồi nha mẹ) Ok. Thế còn gì nữa?

– Phải yêu thương chứ.
Ok đến đây mẹ xịt keo mạnh luôn 🙂

Để ngồi phân tích trong trường hợp các cô chú chưa thấy mẹ con thiếu hai yếu tố “tôn trọng” và “yêu thương” mà chỉ giả lả “lịch sự” bề ngoài như thế nào.

Ví dụ:

  • Mẹ dùng từ “lại” – ám chỉ việc con làm sai là một “điều cố hữu”, ám chỉ con luôn sai và khó thay đổi (mẹ đã nói bao lần rồi) => Thiếu tôn trọng.
  • Mẹ “nhắc nhở” con trong khi đầu mẹ vẫn đang vô thức bị neo ở “cái điện thoại”, hoặc “cảm giác tốn thời gian”, “cảm giác phải chờ đợi”…, mẹ đã không thực sự “yêu thương” con như mẹ tưởng. Những lời mẹ nói ra không thực sự là “để con thay đổi hành vi tốt hơn”, tốt cho con, như mẹ tưởng. Mà bao chứa nhiều ý trách móc vì con đang “x.âm h.ại” thời gian, vv… của mẹ hơn.

Thế là nhanh chóng tui “tỉnh ngộ” và chữa cháy:

– Ok mẹ hiểu rồi, mẹ xin lỗi Gạo vì đã trách Gạo và làm Gạo thấy không được tôn trọng và yêu thương.

Thế là ổng nhe nhởn tự động leo tót lên ghế ngồi ăn ngoan ngoãn hết vèo bát cơm.

Chúng ta có đang nói chuyện với nhau đúng cách? Lịch sự? Tôn trọng? Và Yêu thương?

Giao tiếp phi b.ạo l.ực – Non-violent communication (NVC) cũng được nhiều người gọi với tên gọi: “Giao tiếp từ trái tim”.

Chỉ khi nào ta thấy câu nói của ta có chứa “Yêu thương” thì ta mới đang giao tiếp kiểu NVC. Còn không thì nó vẫn chứa “b.ạo l.ực”.